“Cảm ơn thầy vì đã chọn làm nghề nhà giáo, cảm ơn thầy vì đã là cha mẹ thứ hai của chúng em. Một người thầy đã dạy cho em bài học mà cả đời em không học hết được đó chính là sự nỗ lực”
Còn hạnh phúc nào hơn khi thành quả bao nhiêu năm trồng người của nghề nhà giáo được đền đáp và còn gì tốt đẹp hơn khi tình cảm đó luôn luôn được người học trò mang theo trong suất cuộc đời mình. Đó cũng là những dòng tâm sự của bạn Bạn Thu Thủy Sinh viên lớp K712C - Học Viện Nông Nghiệp Việt Nam Cựu học sinh lớp 12c Trường THPT Nho Quan C – Ninh Bình gửi đến thầy hiệu phó
THƯ GỬI THẦY HIỆU PHÓ !
Hà Nội ngày 16/11/2016
Ai bảo cứ cuối thu gió heo may lại về, ai bảo tháng 11 lại có ngày 20.
Năm nào cũng vậy, khi mà nắng đã nhạt dần, gió cũng không nỗi thét gào những cơn lạnh giá tê buốt vào lòng người như cơn gió mùa Đ ông nhưng cũng đủ len lói thấm đượm vào trong tim những thế hệ học trò với những nỗi niềm vui trào dâng đầy xúc cảm. Tháng 11 về, cũng là lúc cánh cửa tâm hồn lũ học trò ngây ngô chưa kịp lớn vừa hân hoan , vui mừng muốn gửi lời cảm ơn tới thầy cô, nhưng cũng còn vướng bận bên mình một chút tiếc nuối đã qua... Thấm thoát thời gian trôi qua thật nhanh. Mới ngày nào cô học trò nhỏ còn vô tư hồn nhiên, chẳng âu lo vui đùa bên chúng bạn. Mới ngày nào nó còn dám trốn học vì không thích học một môn nào đó hay chỉ đơn giản là nó nghĩ là nó mệt thì có quyền nghỉ học... Cứ thế nó luôn làm những việc mình thích và với bản tính ương bướng thì nó luôn cho là mình đúng. Cho đến một ngày, nó gặp thầy hiệu phó – người thầy giáo mà đồng hành gắn bó suốt năm học lớp 12. Một người thầy mà bây giờ nghĩ lại, nó cũng không thể kể hết những kỉ niệm, những quan tâm, những việc làm mà thầy dành cho nó. Bây giờ có thể coi là nó đã lớn và nó đang trưởng thành, nhưng nó vẫn chưa từng nói với thầy một câu cảm ơn đúng nghĩa. Dù là thế, nhưng nó vẫn cứ tin rằng nó không nói thì thầy vẫn sẽ hiểu và nhìn thấy. Thầy ơi, nếu có thể quay lại thời gian đó em vẫn không quyết định chọn lại. Em sẽ không ngoan hơn, không chăm chỉ hơn và không tự tin hơn. Vì em hiểu rằng, nếu ngày đó em không thế thì em đâu biết rằng em đã thay đổi thế nào, em đã không biết được thầy lại có sức mạnh kì lạ đến như vậy, lại có thể thay đổi biến một đứa học trò tự ty và nhút nhát như em thành một cô gái mạnh mẽ và có nhiều cố gắng. Nhớ cái ngày thầy chọn em vào đội tuyển sinh đã là một điều bất ngờ lớn với em. Thực sự e chỉ cảm thấy vui chứ không hề nghĩ sẽ cố gắng hết mình cho kì thi ấy. Em vẫn tham gia và đi học các buổi học do thầy tổ chức để chuẩn bị cho kì thi tỉnh. Những bài tập, câu từ sinh học làm em khó hiểu và chẳng muốn đọc. Đã có lúc em chỉ muốn ném những cuốn sách, những tài liệu đi thật xa và gặp thầy để nói, em không làm được xin thầy hãy cho em ra khỏi đội tuyển. Dường như e bị rơi vào bế tắc và lo lắng. Cứ mỗi lần như thế, em lại quyết định ngày mai tới trường nhất định phải gặp thầy để nói hết, phải nói hết. Thế nhưng, tại sao mỗi lần gặp thầy là em lại không đủ dũng khí cất nên lời. Em bắt gặp ánh mắt của thầy nhìn em một cách trìu mến và đầy hy vọng. Chỉ có thế mà đã làm em thay đổi thôi ư???.. còn nhiều hơn thế, thầy nhận ra tất cả những suy nghĩ của em, những điều mà em sắp sửa muốn nói với thầy. Chắc có lẽ chính trực giác của một người thầy, một bản năng của nghề nhà giáo đã để thầy đọc hết những suy nghĩ trong em. Thầy không nói gì chỉ nhẹ nhàng bảo em : Trước khi trở thành một thầy giáo thầy cũng đã từng là một học sinh rồi thầy khẽ mỉm cười bước về phía bục giảng. Một câu nói hiển nhiên nhưng đã làm em chột dạ và phải suy nghĩ rất nhiều thầy ạ. Em bắt đầu hiểu được ý nghĩa sâu xa câu nói của thầy. Nó giống như một động lực mạnh mẽ để em có thể lựa chọn và tiếp tục chiến đấu cho cuộc chiến của chính mình. Cũng bắt đầu từ ngày hôm đó, em thấy mình hăng say hơn, chăm chỉ hơn và chịu khó ôn luyện bằng một niềm say mê khó tả chứ không hề ép buộc như lúc đầu. Và dĩ nhiên không thể thiếu được những món ăn tinh thần của thầy. Thầy không những chỉ bảo, giảng dạy cho em một cách tỉ mỉ những kiến thức chuyên sâu mà thầy còn như những cha mẹ em vậy. Thầy luôn quan tâm, động viên em những lúc em chán nản khi một bài tập chưa kịp giải hay những lựa chọn em chưa thể chọn. Hàng ngày, thầy luôn lên lớp hỏi em những việc cần thầy giúp và chính thầy cũng là người nói với cô chủ nhiệm và các bạn trong lớp tạo điều kiện, giúp đỡ em cho kỳ thi tỉnh ấy. Cuối cùng, ngày thi cũng đã tới, em cũng đã vượt qua.. Ngày mà báo kết quả, em không vui vì mình đã đạt giải mà em vui vì em đã chiến thắng bản thân mình, em vui vì em đã không phụ công thầy, không phụ nụ cười, ánh mắt ấm áp và hiền từ của thầy dành cho em. Em biết là thầy đã rất vui vì điều đó vì thầy đã dạy em cách hiểu thầy. Sau cuộc thi đó, những cuộc thi khác lại nối tiếp diễn ra nhưng em không hề lo sợ vì em đã không còn là một cô bé luôn mặc cảm, luôn thấy mình yếu kém như ngày nào mà thay vào đó em đã có thể tự mình giải quyết và lựa chọn con đường cho riêng mình. Dù con đường ấy có bằng phẳng hay trông gai thì em vẫn tự tin một mình bước qua, một mình em vẫn có thể làm tốt. Hai năm đã trôi qua, hai năm em đã không được nghe tiếng thầy giảng bài nữa .Một 20/11 nữa em lại không về thăm trường, thăm thầy, nhưng thầy ơi, trong em ở đâu đó vẫn văng vẳng tiếng thầy giảng bài, vẫn hình ảnh chiếc cặp da màu đen vẫn bộ áo trắng quần đen giản dị thầy bước vào lớp say sưa giảng bài. Những hình ảnh đó em quên làm sao cho được ạ, một ngôi trường mà có biết bao nhiêu thế hệ học trò trưởng thành lên từ đây, một người thầy mà đã làm thay đổi biết bao đứa học trò như em, để sau này lớn lên, một cô sinh viên năm hai khi nhớ lại trường nhớ về thầy lại không một chút nào nhạt nhòa tan biến. Đã sang ngày mới rồi thầy ạ, em biết chắc chắn là thầy đã từng có rất nhiều lần đón ngày mới thế này, vì thầy còn phải chấm bài, thầy còn phải soạn giáo án, thầy còn phải suy nghĩ về một học trò nào đó chưa ngoan, thầy còn... thầy còn phải nhiều hơn thế nữa... Chúng em biết cả chứ thầy, nhưng chỉ là chúng em còn bồng bột còn ngây dại chưa đủ sâu sắc để nhận ra tấm lòng mà thầy lúc nào cũng canh cánh về chúng em. Tháng 11 lại về, một mùa heo may nữa lại đến, từ phương xa em chỉ muốn nói với thầy rằng em cảm ơn thầy, cảm ơn thầy vì trước khi là một thầy giáo thầy đã từng là một học sinh như em. Cảm ơn thầy vì đã chọn làm nghề nhà giáo, cảm ơn thầy vì đã là cha mẹ thứ hai của chúng em. Một người thầy đã dạy cho em bài học mà cả đời em không học hết được đó chính là sự nỗ lực. Có thể những lời của em thầy sẽ không đọc được, nhưng em vẫn muốn gửi tới thầy những điều tốt đẹp nhất như thầy đã từng mong gửi tới em. Một mùa 20/11 nữa lại đang về... Cảm ơn thầy –người bạn đáng kính.
Baitap 123 chúc hai thầy trò có sức khỏe để theo đuổi những đam mê và viết tiếp những ước mơ còn dang dở. Cảm ơn bạn Thủy đã chọn tin tưởng bài tập 123 làm người đưa thư, gửi gắm tình cảm của mình. Mến bạn.
Mời các bạn xem thêm bài viết và ảnh dự thi của các bạn thí sinh khác tại đây.